Chuông lòng ai đánh mà ngân…

Tiếng chuông Nhà thờ vang lên từng hồi êm ả. Chiều buông, những cơn gió mang theo hơi lạnh thổi vào không gian yên bình của tu viện, lác đác vài hạt mưa nhẹ rơi. Thằng bé con chạy về phía bố, vừa chạy vừa ngoái nhìn người Sơ thân thiết. Người ấy cứ đứng nhìn theo cái dáng bé nhỏ của thằng bé cho đến khi anh giơ hai tay đón con vào lòng và bế nó lên. Dõi theo bóng con người ẩn sau lớp áo dòng tu đang bước vội về Tu viện, vừa đi vừa đưa tay lên mặt, chẳng hiểu sao và từ đâu, nước mắt cứ chảy dài trên gò má anh.

Có ai đang khóc đâu đây…
*
Gần mười năm trước. Một lần cùng người bạn đi lễ ở nhà thờ, trong khi chờ bạn vào hành lễ trong nhà nguyện, anh lang thang dạo bước trong khuôn viên vãn cảnh. Tình cờ, anh gặp một cô gái đang cúi nhặt những bông hoa sứ rơi đầy dưới chân. Anh cứ lặng ngắm khung cảnh ấy như bị thôi miên, cho đến khi người con gái ấy ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình đắm đuối thì cả hai như mới sực tỉnh khỏi cõi mộng. Ngượng ngùng, người con gái bỏ chạy, quên giỏ hoa.
Chẳng biết người ta là ai và ở đâu, nhưng hôm sau anh cứ đến nhà thờ, ngồi dưới hàng hoa sứ với giỏ hoa trên tay. Và, như một cái duyên, người con gái ấy cũng đến chỗ cũ.
Họ làm quen với nhau…
Mặc dù, đã không biết bao nhiêu lần, anh cố gắng nói nàng đừng yêu anh làm gì khổ thêm... mà nàng không chịu nghe. Cứ nhất quyết yêu dù chẳng biết kẻ ấy là con người như thế nào; chẳng biết, cái con người mà bạn bè nàng ai gặp cũng khen “nhìn tướng rất sang” kia rốt cục xuất thân ra làm sao? Nàng tự hào vì điều đó, mặc dù chẳng biết một tí tẹo nào về anh cả. Vẫn cứ yêu. Chỉ vì một giỏ hoa sứ lỡ bỏ quên.
Thời gian trôi đi bên những giỏ hoa sứ ngát hương…
Người ta nói nàng thông minh, nhưng anh thì không thấy điều đó, mỗi khi nàng ở bên anh. Nàng quá ngốc. Khi nàng từ bỏ thân phận tiểu thư khuê các của mình, từ bỏ cả những niềm vui nho nhỏ trước kia, để dành hết thời gian cho anh. Bên chiếc xe đạp cọc cạch, đi suốt những con đường phố biển… Như thế, biết ngốc mà vẫn ngốc, chẳng phải ngốc thì là gì?
Dù đã nhiều lúc, anh muốn nói với nàng, thật ra anh chỉ là một kẻ tha hương. Không nghề ngỗng, không nơi ăn chốn ở. Một kẻ mà một thời đâm chém, phải bỏ quê lang thang, rồi trôi dạt tới nơi này. Một thằng giang hồ rẽ lối, chẳng tốt đẹp gì... Nhưng chẳng bao giờ anh có thể nói ra. Bởi, mỗi khi bên anh, nàng cứ tíu tít đủ chuyện như một chú chim sẻ. Màu mắt thơ ngây cứ như trói trái tim anh lại. Thời gian trôi bao nhiêu thì anh lại nhận ra mình không thể sống thiếu nàng bấy nhiêu. Càng không thể sống thiếu nàng thì anh lại càng cố gắng thay đổi mình. Anh làm đủ mọi nghề, từ chở đá lạnh cho nhà hàng tới phục vụ quán nhậu. Cho đến sau cùng thì vào làm công nhân một công ty xuất nhập khẩu.
Công việc có vẻ ổn định. Anh bắt đầu tính đến chuyện ra mắt gia đình nàng. Nhưng… điều không thể ngờ tới, ngày anh ra mắt bố mẹ nàng cũng là ngày họ nhận ra, giữa họ không thể có một mối quan hệ nào khác ngoài tình bạn. Bố mẹ nàng và cả nàng đều là người theo đạo Thiên chúa, lại quan niệm thần thánh hóa dòng tu của mình. Họ không chấp nhận cho con gái lấy người ngoại đạo. Quan trọng hơn, họ chỉ có một người con gái, không muốn gả chồng xa. Mà những lúc ấy, nàng lại chỉ biết im lặng.
Không từ bỏ chỉ vì lý do hết sức vô lý ấy, anh đã tìm mọi cách giải thích để bố mẹ nàng hiểu, rằng anh sẵn sàng theo đạo, hay chấp nhận sinh sống tại nơi này, để họ có thể cho anh và nàng được ở bên nhau. Nhưng không, họ đã chỉ thẳng mặt anh mà tuyên bố: “Gia đình này không có chỗ cho những thằng đầu trâu mặt ngựa…” Và họ tìm mọi cách ngăn cản, từ cấm đoán đến đe dọa. Họ dư tiền bạc và quyền lực để có thể khiến anh vĩnh viễn biến khỏi mảnh đất này, biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời họ. Trong những lần lén lút gặp nhau, anh đã tính cùng nàng bỏ đi nơi khác sinh sống. Nàng lắc đầu. Tình yêu có lẽ không đủ lớn để nàng có thể từ bỏ gia đình mình, từ bỏ Chúa hay vì nàng lo sợ cho anh…
Rồi một ngày. Nàng gặp anh nói chia tay. Ánh mắt thơ ngây ngày nào và ánh mắt đẫm lệ ngày nào lúc ấy đầy cương nghị. Khi ấy anh biết, mình đã mãi mãi mất nàng. Anh không dám oán giận nàng, vì chính anh là kẻ đã yêu nàng trước và cuốn nàng vào tình yêu đầy ngang trái này. Trước khi chia tay, nàng nói muốn cùng anh uống rượu. Anh say, nàng say, tất cả đều chuếnh choáng, mụ mị cuộn vào nhau thèm khát... Anh đã ngủ thiếp đi, để mặc những giọt nước mắt không biết gì cứ lăn dài trên gò má.
Anh tỉnh dậy với một giấc mơ hạnh phúc nhưng nàng đã biến mất khỏi vòng tay anh. Những tháng ngày sau đó, trong tột cùng đau khổ, anh chỉ biết tìm về chốn cũ; chỉ biết trách hàng hoa sứ ngát hương ngày nào, khi ấy đã khô cằn, chỉ còn trơ cành trong chiều đông giá lạnh. Và rồi, anh đứng dậy, gạt nước mắt bước đi…
*
Ở tuổi ba mươi, anh đã là một người đàn ông thành đạt với cương vị giám đốc kinh doanh của một công ty cổ phần lớn nhất nhì thành phố biển, với lượng cổ phiếu chiếm đến non nửa thị phần công ty. Ai cũng nghĩ, anh chắc chắn sẽ là người cầm trịch công ty sau này. Nhưng…
Lãnh đạo công ty quở trách anh thậm tệ. Thậm chí Chủ tịch hội đồng quản trị phải gặp riêng anh nói chuyện vì ông ta đang nhắm chức phó tổng cho anh. Nhưng, con người ông ta cũng cổ hủ, lại bị những kẻ ghen ghét anh nhồi nhét một mớ kiến thức mà không biết chúng lôi đâu ra về quá khứ của anh; ông ta không thể chấp nhận một người như anh. Cũng đúng thôi, cơ sự như thế thử hỏi ai mà chấp nhận cho được. Rồi anh bị giáng chức vì nguyên nhân “Có vấn đề về thần kinh”. Đồng nghiệp nhìn anh bằng con mắt khinh bỉ lẫn thương hại, những kẻ ghen ghét với anh trước kia cố tỏ ra an ủi anh mà sự hả hê không trốn nổi khỏi ánh mắt.
Anh quyết định quay về với gia đình, nơi mà trước kia anh đã bỏ đi sau cơn tức giận từ con của người cha, cũng chút lo sợ, nhưng anh không ngờ gia đình vẫn đón anh về bằng tình yêu của những người ruột thịt. Vậy mà, anh lại khiến bố mẹ điếng người vì con trai tuyên bố đứa cháu họ đang ẵm trên tay là đứa con rơi của mình. Đứa con trai duy nhất biệt tăm biệt tích bấy lâu, lại một lần nữa khiến họ thất vọng. Vợ không chịu lấy mà có một đứa con rơi. Cãi cự qua lại, cái tôi cá nhân của anh lại nổi lên, anh lại ôm thằng bé bỏ đi. Rời xa gia đình rồi, anh thấy dường như mình vẫn chỉ là đứa bé ngày nào, thiếu suy nghĩ và hành động bồng bột, giọt nước mắt của một thằng đàn ông rơi xuống mặn chát, bố mẹ anh già đi nhiều quá!...
Mưa nhiều quá, mưa lao xuống cào toác màn đêm đen kịt, lạnh giá. Tiếng gọi kèm tiếng trẻ con khóc váng đêm khuya khiến anh quặn lòng, xô cửa lao ra, không một ai bên ngoài, chỉ có một chiếc nôi và một đứa bé đang cựa mình chòi đạp.
“Anh!
Em xin lỗi vì tất cả mọi chuyện!
Anh! Thật là đáng nguyền rủa khi em đã làm khổ anh nhiều mà bây giờ lại trao đứa bé này cho anh. Nhưng xin anh, hãy vì lòng thương hại mà cứu vớt lấy nó. Em không thể nuôi được con em. Em chỉ là kẻ khốn nạn.
Xin anh vì lòng thương hại, vì em lần cuối!”
Nét chữ quen và cái tên quen thuộc ấy, cái tên đã vô tình đóng cửa trái tim anh mãi mãi. Không giận, không oán, cũng không miễn cưỡng. Anh nhận thằng bé làm con, yêu thương nó như con đẻ của mình; chỉ bởi một lẽ, thằng bé là con của người yêu anh, người yêu duy nhất và mãi mãi. “Thằng bé vô tội, không đáng để bị hắt hủi, bị bỏ rơi”. Và cũng như một định mệnh, giữa anh với thằng bé có một sợi dây vô hình liên kết như ruột thịt.
Cô nhi viện Nhà thờ lớn là nơi anh gửi con để lo công việc. Thằng bé cần được ở với những con người nhân hậu nơi ấy, chỉ có nơi ấy mới khiến anh yên tâm về con. Rảnh rỗi lúc nào anh đến thăm con lúc ấy, đi đi về về như con thoi.
Năm năm trôi qua. Thằng bé dường như biết thân phận của mình nên rất ngoan. Không khóc, không nũng nịu, không giận hờn khi kiên nhẫn đợi chờ bố đến. Dường như, thằng bé hiểu nỗi vất vả của anh. Có lẽ các Sơ ở đây đã dạy bảo để con sớm biết sống sẻ chia và tự lo cho mình, anh thầm cảm ơn những người mẹ  đã bù đắp sự thiếu hụt tình yêu của cả cha và mẹ cho thằng bé. Mỗi lần anh đến thăm con, thằng bé vui lắm, nó luyên thuyên kể cho anh nghe mọi thứ chuyện, nó kể về các mẹ đã chăm sóc và yêu thương nó rất nhiều, sống mũi anh cay cay, dường như mọi mệt mỏi tan biến.
Hôm nay, anh có được một ngày nghỉ hiếm hoi, hình như ông trời cũng ủng hộ cho một buổi nắng nhẹ dịu dàng giữa những ngày mưa giông. Lần bước chân đến tu viện, anh sẽ để cho thằng bé ngạc nhiên khi bố đến thăm đột xuất. Kia rồi, dưới gốc cây muồng hoàng yến rực rỡ, một vị Sơ đang dậy thằng bé học. Ôi thiên thần của anh, thằng bé mới đáng yêu làm sao! Anh lặng lẽ tiến đến bên, thằng bé reo lên mừng rỡ, người Sơ bất giác ngẩng lên, trong giây lát, anh đứng chết lặng như không tin vào mắt mình.

Người ấy…


EmoticonEmoticon