Tối. Mà
không, có lẽ là khuya. Hắn lóc cóc đạp xe về trên con đường quen thuộc của phố
núi. Đường đèo quanh co và tối om. Trái ngược hoàn toàn với vùng sáng rực rỡ của
phố thị xa hoa hoa mà từ đó hắn đi về. Phố núi, nơi ở của những người lao động
nghèo… Mệt mỏi. Mồ hôi tuôn ra như tắm, ướt hết tấm lưng gồ ghề của hắn. Nhiều
lúc, hắn muốn ngồi xuống nghỉ lấy sức. Nhưng hắn biết, đường về còn xa lắm. Nếu
bây giờ hắn ngồi xuống nghỉ, hắn sẽ không có đủ khả năng để đạp xe lên dốc. Vì
cái xe, tài sản duy nhất mà hắn có, cũng đã mệt mỏi sau bao năm đi cùng hắn, từ
khi hắn còn là sinh viên. Thế nên, hắn vẫn cố nhoài người đạp chiếc xe cà tàng
trên con đường dốc quanh co đầy sỏi đá. Bên phải là vách núi. Bên trái là vực
sâu. Mà hắn thì gần như hết sức. Vừa đạp xe vừa tranh thủ "ngủ bù".
Đã mấy lần hắn suýt tông xe xuống vực. Nhưng cứ như có một
ai đó níu lại khiến tay lái của hắn đi đúng hướng.
…
Dựng chiếc xe đã rệu rã chẳng khác gì bản
thân hắn vào góc nhà. Quẳng cái ba lô đồ nghề thợ nề xuống đất. Lau vội mấy giọt
mồ hôi đang thi nhau chạy maratong trên mặt, tràn cả qua khóe mắt cay xè, thấm
vào miệng mặn chát. Hắn biết, mình đã về nhà an toàn.
Lôi chiếc bánh mì nguội ngắt nguội ngơ
mà ông anh ở cùng phòng kí túc xá trước, ra trường không xin được việc, giờ
đang bán bánh mì que trên đường Nguyễn Thái Học, vừa đi học cao học, cho hắn hồi
chiều trước khi đi làm ra bực thềm bằng đá núi đẽo bằng, ăn. Vừa ăn, hắn vừa
nghĩ bâng quơ... Ban đầu thì hắn nghĩ đến cái bánh mì sao dai thế, làm hắn nhai
đến mỏi cả răng mà chưa thấy đỡ đói xíu nào. Vậy mà, rốt cục cái bánh mì que
cũng hết sạch. Và khi cái bánh tiêu tan hết thì hắn thấy khát nước. Hắn đi rót
nước và uống. Bình nước cạn khô. Tìm khắp nhà không có nổi một giọt nước, hắn bắt
đầu nổi cáu. Đang chuẩn bị đá thúng đụng nia thì hắn thấy can rượu dựng góc
nhà...
Cầm can rượu lên, hắn bắt đầu đắn đo.
Nên uống không ta?! có ai giải khát bằng rượu bao giờ. Bất quá, hắn thì đang
khát. Thôi thì uống đại vậy. Giữa sa mạc, người ta còn dùng nước tiểu của chính
mình để uống. Đằng này lại là rượu. Thế là hắn, một tay xách can rượu lên, tu một
hơi thống thống khoái khoái. Sau đó khà một tiếng. Ban đầu thì chưa thấy gì.
Nhưng bởi cái tật, cứ rượu vào là hắn lôi thuốc ra và bập. Điếu thuốc vừa rít
được mấy hơi, hắn liền thấy đầu óc mình lâng lâng... hắn đã bị ngấm rượu.
…
Hắn ngồi thẫn thờ nhìn vầng trăng mười sáu đang
treo lơ lửng trên đầu như bị thôi miên. Và hắn mơ, giấc mơ về những thời xa vắng. Thời mà hắn còn là
sinh viên Văn khoa. Một hình ảnh đầy tự hào và đáng ngưỡng mộ trong lòng đám trẻ
con làng hắn, ngày hắn vác ba lô nhập học… Một ước mơ mà hắn ấp ủ cùng những kì
vọng của biết bao người về một tài năng văn học dần được nảy nở bằng những nỗ lực
của hắn trên giảng đường, cũng như những “đóng góp” của hắn vào nghệ thuật con
chữ suốt những năm tháng trên giảng đường đại học…Tất cả, đều sáng chói và tươi
đẹp, lung linh những sắc màu…
Không biết bao nhiêu hình ảnh lững lờ trôi qua trước mắt hắn.
Không biết bao nhiêu những điều tươi đẹp phủ lên trên thân xác bụi bặm và ám
mùi mồ hôi trộn lẫn vôi vữa của hắn. Trong ánh trăng tròn đầy bàng bạc, thân
xác cũng bàng bạc, thậm chí già nua, trong bộ quần áo sờn bạc của hắn, ngồi như
tượng đá vọng lên trời cao. Một hình ảnh
nhạt nhòa dần hiện ra... hắn lờ mờ thấy “chị Hằng” trong
lòng hắn. Và, như người được đánh thức khỏi giấc ngủ
triền miên suốt bao năm tháng, hắn nhảy dựng
lên chẳng khác nào một đứa trẻ được mẹ đi chợ về cho quà.
Hắn cứ nhảy tưng tưng như cào cào quanh thềm đá núi đẽo... Cuộc đời
hắn, bao nhiêu năm làm người, từ khi biết đến thế nào là rung động với nghệ thuật, thì hắn
đã bị cái hình ảnh gió và trăng ám ảnh đến điên dại rồi. Đã không biết bao lần,
hắn bỏ số tiền ít ỏi nhận được từ những bài viết vô thưởng vô phạt trên những tạp chí hắn cộng tác ra để mua về cho mình những cơn say, để
mong gặp được "chị Hằng" trong lòng hắn. Để hắn có thể kết tinh ra được một đứa con tinh thần đầy sắc
đẹp. Nhưng hắn chưa hề toại
nguyện. Nên hắn cứ lang thang mãi ở cái đất của người
rao bán trăng này, mảnh đất mang cái tên Quy Nhơn, những mong một lần được “lột
xác” như những tiền bối trước đó. Để chẳng phải đời thừa…
Và cho đến
hôm nay, trong cái cảnh khốn cùng của một thằng làm đủ mọi nghề để sống, nhưng lại trừ văn
chương, thì hắn vô tình được gặp lại cái hình ảnh đầy thi vị mà
suốt một đời mơ mộng tìm về ấy. Hắn cứ nhảy múa như một thằng điên. Cho đến
khi, hắn cảm thấy đất dưới chân hắn tự dưng biến đi đâu mất.
Hắn nghĩ mình đang bay. Nhưng không…
Hắn nhìn xuống... hắn đã nhảy ra khỏi bờ vực.
Bùi Văn Quang
EmoticonEmoticon