Thời gian thường được
tính bằng ngày, bằng tuần, bằng tháng, bằng năm mà người ta vô tình quên đi những
mảnh ghép của khoảnh khắc để tạo nên chuỗi thời gian ấy.
Có
khi,
cuộc sống dài không là gì cả, nhưng một khoảnh khắc lại làm nên tất cả....
Một khoảnh khắc và cả
cuộc đời…
(Người
lạ từng quen )
Giữa cái nắng của buổi
trưa đầu hè oi ả. Em
và anh dạo bước trên con đường ngập tràn màu tím của bằng
lăng, lẫn giữa tiếng ve kêu râm ran trong
tàn cây, những cánh hoa mỏng
manh đưa mình lả lơi theo gió rồi lại khẽ khàng núp vội sau những tán lá xanh
như thẹn thùng... làm duyên với nắng. Dưới
thời tiết khắc nghiệt như thế, con người ta dù có nóng tính đến mấy cũng bỗng
thấy mình dịu đi khi trải bước dưới những lùm cây xanh mướt, được thả tâm hồn vào không gian yên bình, dịu lặng. Một không gian khó mà tìm thấy được giữa lòng thành phố...
Bên anh dưới hàng bằng lăng, em thấy bình yên đến lạ.
Anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em, nhẹ nhàng nhưng đủ để bàn tay em không tuột
khỏi bàn tay to bản của anh… Rồi bất chợt, em và anh cùng dừng bước. Trước
mắt của anh và em là hình ảnh hai con người đang dìu nhau nhau đi, chậm dãi... Nhìn họ, chắc cũng ngoại bát tuần. Họ đi qua đường như người ta đi
thôi. Nhưng sao, em và anh thấy lạ. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để em nhìn thấy đôi bàn tay đã khô mốc và chai sạn theo tháng năm của cuộc đời của ông cụ. Đôi bàn tay run run. Nhưng, chính đôi bàn tay đó lại rất chắc chắn khi nắm trọn vẹn lấy
đôi bàn tay bé nhỏ, nhăn nheo của bà cụ, cẩn thận dìu bà qua đường… Họ đã dìu nhau đi như thế bao lâu rồi
nhỉ? Và, qua
bao tháng
năm sóng gió của cuộc
đời?
“Giá như có máy ảnh ở
đây nhỉ? Anh sẽ nhờ ai đó chụp lại toàn cảnh giây phút này. Nó sẽ là một bức ảnh để đời cho coi!”. Anh nói mà giọng đầy tiếc nuối.
Em nhìn anh, mỉm cười khẽ ngật đầu như cùng dòng suy nghĩ... Rồi bất chợt, em vỡ òa ra với một câu hỏi đầy thắc mắc: “Ơ hay, Tại sao không là mình chụp mà lại phải phiền ai nữa chứ? Ngốc thật!”. Anh nhìn em, khẽ lắc đầu trìu mến. Cái nhìn của một thế giới tràn ngập yêu thương: “Ngốc ạ! Anh muốn lưu lại hình ảnh của họ và của chúng mình kìa!”. Rồi anh lại nắm tay em, lại dạo bước, giữa cái nắng vàng của trưa đầu hè oi ả, trên những hàng gạch đỏ, dưới những cánh hoa bằng lăng tím biếc cả một góc trời...
Em nhìn anh, mỉm cười khẽ ngật đầu như cùng dòng suy nghĩ... Rồi bất chợt, em vỡ òa ra với một câu hỏi đầy thắc mắc: “Ơ hay, Tại sao không là mình chụp mà lại phải phiền ai nữa chứ? Ngốc thật!”. Anh nhìn em, khẽ lắc đầu trìu mến. Cái nhìn của một thế giới tràn ngập yêu thương: “Ngốc ạ! Anh muốn lưu lại hình ảnh của họ và của chúng mình kìa!”. Rồi anh lại nắm tay em, lại dạo bước, giữa cái nắng vàng của trưa đầu hè oi ả, trên những hàng gạch đỏ, dưới những cánh hoa bằng lăng tím biếc cả một góc trời...
Thi thoảng, em lại khẽ nhìn trộm vào đôi
mắt anh, đôi mắt nâu luôn nhìn xa xăm, và cười tủm tỉm: “Ừ. Ngốc nhỉ!
Bức ảnh đấy đâu chỉ có hai
người,
mà còn anh và em
nữa…” Nghĩ thế thôi, tự nhiên trong lòng em, một khoảnh khắc thoáng qua… thật nhanh... bình yên đến lạ kì…
Bùi
Văn Quang
EmoticonEmoticon