Gió chẳng ôm được trăng

Xóm trọ vừa có thêm một thành viên mới. Chẳng ai biết hắn đến từ lúc nào. Buổi tối, lũ con gái ra hàng ghế trước sân ngồi hóng mát, thấy hắn ngồi lặng lẽ trên lan can tầng hai. Trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, trông bộ dạng hắn hệt một kẻ lãng du. Mái tóc dài khẽ phớt bay theo gió, khuôn mặt phong sương toát lên vẻ lạnh lùng hiếm thấy.

Lệ của cái xóm trọ bé bằng lỗ mũi này, ai mới đến cũng phải làm lễ ra mắt, chào hỏi “anh em”. Hắn đến lúc nào không ai hay đã đành, cũng chẳng thèm làm lễ ra mắt. Mấy đứa con gái ngồi không, nhìn hắn mà tức khí, hè nhau kiếm cớ trêu hắn. Đứa con gái đanh đá nhất bọn đứng ra, chống nạnh chỉ hắn, quát:
- Này anh kia. Ở đâu đến đây hả? Có biết lệ ở đây như thế nào không? Khôn hồn thì mau khai danh tính đi!
Ra oai xong, nó quay lại lũ bạn, cả lũ nhìn nhau cười khúc khích. Cứ tưởng hắn sẽ biết điều mà quay xuống tiếp chuyện, và chúng nó sẽ kiếm cớ bắt hắn khao chè, ai dè… hắn vẫn ngồi im như tượng đá.
Thấy hắn không phản ứng, đứa con gái vừa ra oai tẽn tò, nó quay lên chữa thẹn:
- Anh kia! Điếc hả?
Hắn vẫn ngồi im. Đứa con gái bị lơ bực tức, gắt:
- Cái thằng cha kia! Khinh người vừa vừa thôi chứ. Này!
Hắn vẫn trơ trơ như không biết gì. Một lúc, hắn đi vào phòng. Mấy đứa con gái ngơ ngác nhìn theo. Cả lũ xúm lại bàn tán xôn xao về hắn, có đứa tức khí, ngỏng cổ lên phía phòng hắn trù ẻo. Bàn tán đã, cả lũ lục đục kéo nhau về phòng. Một buổi tối bực mình.
Lũ con gái về rồi, bên ngoài đã yên tĩnh. Hắn nhẹ nhàng mở cửa ra ngồi ở lan can. Đêm vắng lặng, chỉ có gió và tiếng côn trùng rền rĩ. Trăng mười bốn lơ lửng trên cao tỏa sáng khắp nơi, đẹp đến mê hồn. Tức cảnh sinh tình, hắn cầm ống tiêu lên miệng và thổi. Những âm điệu trầm bổng nhẹ nhàng cất lên một khúc nhạc buồn. Những “bà tám” tầng dưới nghe tiếng tiêu vang vọng, từ từ bước ra ngoài. Và như bị thôi miên, từng đứa một ra ngồi ở hàng ghế nhìn lên phía hắn. Trông hắn, lúc này, hệt một nghệ sĩ. Nhìn hao hao diễn viên trong phim cổ trang của Trung Quốc.
- Giá như cái xóm trọ này là một tòa nhà cổ và xung quanh là trời mây sông nước, với ánh trăng trên cao cùng tên nghệ sĩ kia thì hết chỗ chê. – Một đứa con gái bình phẩm.
- Tao cũng thấy thế! – Một đứa khác chen vào.
- Tao thì tao thích khung cảnh “rừng phong thu đã nhuộm màu quan san” hơn! – Đứa con gái đành hanh ban tối chống cằm mơ màng.
- Dzô diên! Biết bây giờ là lúc nào không? – Đứa con gái kia cự.
- Mày không thấy “chả” thổi toàn nhạc “lá rơi” à? Rừng phong mùa thu còn thua xa.
- Ừ. Buồn thật!
- Nhưng mà hay!
- Buồn kiểu này người ta gọi là buồn kiểu nghệ sĩ.
Lũ “bà tám” đang “thẩm thấu” âm nhạc thì đứa con gái đành hanh bỗng nhảy dựng lên:
- Chết cha! Con Nguyệt đâu tụi bay? Con nhỏ mê mấy cái thể loại này lắm mà.
- Ừ nhỉ!
- Cả ngày nay tao không thấy nó.
- Con này lạ à nghe.
Cả bọn nhao nhao như cá đớp mồi. Khi kịp nhận ra tiếng tiêu đã ngừng, nhìn lên thì lan can đã trống trơn. Tất cả về phòng hết, còn đứa con gái đành hanh ngồi lại một mình. Nhìn lên tầng hai, nhìn trăng, nhìn vào cánh cửa đóng kín mít của phòng Nguyệt; tiếng tiêu ngừng ngay sau khi nó nhắc đến cái tên Nguyệt…
*
Gọi là xóm nhưng vẻn vẹn chỉ có năm phòng, bốn phòng tầng dưới với một phòng tầng trên. Bà chủ nghe đâu là giáo viên dạy văn, rất quý những đứa học văn, đặc biệt là mấy đứa có tí máu nghệ sĩ. Thành thử, xóm trọ rặt dân văn chương mà lại toàn nữ cả. Không hiểu sao bữa nay lại thòi lòi ra một tên “phản động”. Hắn đến đã cả tuần mà tối ngày lặn mất tăm. Mấy “bà tám” mù thông tin, muốn hỏi không biết hỏi ai. Từ khi hắn đến, không biết tại sao đứa con gái đành hanh tối nào cũng ra sân ngóng lên phòng hắn. Nguyệt cũng thường xuyên vắng nhà.
Thời gian đầu, mấy “bà tám” còn ngồi bàn tán về tên nghệ sĩ vô danh. Thời gian sau, vì hắn chẳng mấy khi ở phòng, nên mọi chuyện dần lắng xuống, đến một hôm… Khoa văn tổ chức hội diễn văn nghệ. Mấy “bà tám” rủ nhau đi xem, cổ vũ cho Nguyệt (mấy bữa nó vắng nhà để đi tập văn nghệ). Nghe nói, nó diễn vở Trương Chi – Mị Nương. Mấy đứa, tò mò muốn biết anh chàng nào tốt phước lại được diễn cặp cùng “hoa khôi khoa văn”.
Màn trình diễn của các đội nhanh chóng qua đi. Chị dẫn chương trình vừa giới thiệu đến vở Trương Chi – Mị Nương, câu nói chưa dứt, bên dưới vỗ tay rầm rầm: “biz!biz!biz!”… Mị Nương xinh đẹp ngồi ủ rũ trên lầu, ngắm trời mây sông nước, hàng liễu buông mái tóc dài soi bóng trên sông; người đẹp, cảnh đẹp, nhưng còn thiếu chàng Trương. Cả hội trường nín thở chờ đợi. Một phút, rồi hai phút trôi qua, mọi người bắt đầu cảm thấy sốt ruột thì bỗng tất cả ngẩn người khi nghe tiếng tiêu vang vọng. Chàng Trương xuất hiện trên một chiếc thuyền nan, thổi khúc tiêu sầu nhớ. Và khi chàng quay mặt xuống phía dưới thì mọi người cùng đồng thanh: “ồ!” lên ngạc nhiên. Chàng Trương Chi trong truyện thì xấu trai, chàng Trương trên sân khấu thì đẹp trai như sao Hàn. Ngạc nhiên hơn hết vẫn là lũ “bà tám”. Ngay từ khi nghe tiếng tiêu chúng đã ngờ ngợ, khi nhìn thấy mặt anh chàng Trương Chi chúng mới “hết hồn”. Dù có hóa trang, nhưng cái mặt phong sương, với mái tóc dài đầy vẻ lãng du của hắn thì không lẫn vào đâu được.
Hội diễn kết thúc. Vở Trương Chi – Mị Nương ẵm luôn ba giải: Giải nhất; giải diễn viên cùng vở diễn ấn tượng; giải âm nhạc “thật” không nhép (khoa văn khéo nghĩ ra lắm các loại giải thưởng).
Cả xóm xôn xao về vụ diễn văn nghệ. Lũ “bà tám” muốn điên đầu vì Nguyệt im ỉm chuyện giữa nó với hắn. Sau khi bắt Nguyệt khao một bữa chè no nê, chúng xúm vào tra hỏi và lôi được một mớ thông tin “khủng”. Hắn, tên Phong, bạn học cùng lớp với Nguyệt; là một tay đẹp trai, đa tài (cái này bọn nó đã chứng kiến); thêm nữa, hắn có nhiều truyện đăng báo (lấy bút danh, không ai biết); hắn vào trọ ở đây do quen biết với bà chủ nhà. Còn nhiều thông tin khiến lũ “bà tám” đứng tim. Hắn nổi tiếng vậy mà hầu như không ai biết về hắn. Xóm trọ lại có thêm đề tài hấp dẫn để bàn tán...
*
Ngày ngày, hai đứa đèo nhau đi học. Đi học về, hắn đi chợ, mua đồ nấu cơm ăn cùng Nguyệt. Nhìn cảnh hai đứa thân mật mà lũ “bà tám” chỉ biết thở dài sườn sượt. Tối ngày, chúng ngồi chắp tay lên má mơ mộng: “Ước gì mình cũng được như thế; ước gì…” (bọn này mê phim Hàn đến phát rồ). Có một đứa không “vào hùa” cùng lũ “bà tám”. Thấy cảnh Nguyệt vênh vênh đi bên hắn mà nó sôi máu. Nhưng nó chỉ biết cắn răng chịu đựng, phận con tôm, cái tép.
Nhân một buổi tối ngồi hóng mát cùng Nguyệt, nó hỏi:
- Mày yêu hắn?
- Cứ tạm cho là như vậy! – Nguyệt tếu.
- Tao hỏi nghiêm túc đó!
Nguyệt không trả lời, đứng dậy khẽ mỉm cười rồi bước vào phòng.
- Này!
Tiếng tiêu chợt vang lên trên lầu hai. Nó nhìn lên, hắn đã ngồi ở trên ấy từ khi nào. Trăng đã lên cao, chiếu ánh sáng mơ màng khắp nhân gian, soi tỏ khuôn mặt ấn tượng của hắn, gió khẽ thổi làm bay mái tóc dài, đầy vẻ lãng du. Bất giác, nó bỗng thấy mắt mình ươn ướt…
*
Cả xóm trọ xôn xao khi Nguyệt giới thiệu thằng cha lạ hoắc đang khoác tay mình là người yêu. Lũ “bà tám” đứng chết trân. Bấy lâu nay, chúng cứ tưởng Phong là người yêu của Nguyệt. Có đứa nhiều chuyện, định cất lời hỏi, liền bị đứa con gái đành hanh chặn lại. Cả lũ lúng túng như gà mắc tóc, ngơ ngác như cuội để mất trâu trên cung trăng. Sau một hồi chào hỏi làm quen, Nguyệt dẫn “người yêu” về phòng, đóng cửa kín mít. Cả xóm chỉ biết nhìn nhau lắc đầu lè lưỡi.
Hắn đi chợ về. Xách một đống đồ đi “phân phát” cho bà con, vừa đi hắn vừa huýt gió ra chiều vui vẻ lắm. Đến phòng nào hắn cũng gọi oang oang. Lũ “bà tám” ra nhận đồ, nhìn cái mặt hớn hở của hắn mà rớt nước mắt quay đi. Hắn ngơ ngác không hiểu tại sao, vừa định đi về phòng Nguyệt thì đứa con gái đành hanh ở đâu chạy ra lôi hắn lại.
*
Hắn đi lúc nào không ai hay. Buổi tối, khi lũ “bà tám” rủ nhau ra ngoài sân hóng mát thì thấy cửa phòng hắn mở toang, bên trong đèn sáng trưng. Cả tuần nay hắn lặn mất tăm. Tưởng hắn về, cả lũ rủ nhau chạy lên. Bước vào phòng, chúng đứng chết lặng như tượng gỗ. Căn phòng trống trơn, chỉ có đứa con gái đành hanh ngồi ủ rũ giữa phòng. Cả bọn xúm vào hỏi nhặng xì ngầu. Nó đưa ra cây tiêu đã vỡ làm đôi, cùng một tập giấy:
Bản thảo: Trương Chi – Mị Nương

Bên ngoài, trăng mười bốn vẫn dạo gót kiêu sa trên cao, gió vẫn đùa trêu hàng liễu xanh. Nàng Mị Nương ngồi lặng lẽ trên lầu nhìn trời mây sông nước... Khung cảnh vẫn khung cảnh xưa, nhưng đã vắng xa rồi, tiếng tiêu chàng Trương…
Bùi Văn Quang


EmoticonEmoticon