Có người nào
là người không nước mắt?
Tôi không hiểu tại sao mình không thể
khóc!
Nhỏ, nghịch dại, mẹ đánh đòn, lằn roi
hằn thành vết. Đau mà không kêu, không khóc. Mẹ đánh mình, mẹ khóc, mẹ bảo mình
là thằng cứng đầu. Mình nằm im không nói. Mẹ đi lấy dầu thoa vết thương, mẹ
hỏi: “Đau lắm không con. Lần sau đừng có
nghịch dại nữa nhé!” Nhìn những giọt nước mắt mẹ rơi, thương mẹ lắm. Mẹ cầm
roi đánh mình khác nào đánh vào lòng mẹ. Sao mình không khóc để mẹ biết mình
không phải đứa con cứng đầu…
Lớn, tai nạn nhập viện. Người ta mổ
xẻ, tiêm chọc, đau, không khóc. Bác sĩ bảo mình gan lì. Khi mình biết mình mất
một phần cơ thể, không buồn không khóc, ngược lại còn cười vui. Mọi người lắc
đầu ái ngại: “Chắc thằng bé bị sốc nặng!”.
Giá như mình khóc được để cho mọi người biết mình cảm thấy như thế nào thì mình
cũng khóc, gào lên cho mọi người thấy mình đau khổ. Mình lặng lẽ luyện tập để
sinh hoạt bình thường. Thấy vậy, bố vỗ vai nói: “Đàn ông phải thế! Bản lĩnh như thế mới là đàn ông.” Lúc bố nói câu
ấy mình thấy mắt bố ầng ậng nước. Tại sao thế!
Ngày bà ra đi. “Người bà không sinh ra
bố, người bà bán trầu cau ở quán chợ quê nghèo. Người bà hay chửi yêu, người bà
dành cho mình nhiều tình cảm nhất với câu cửa miệng: “Cháu đích tôn của bà, sau này bà chết có đứa khóc bà, bà không thương
thì thương ai!”. Cả đời bà tảo tần, nuôi em ăn học, chăm cháu rồi chăm con
của cháu, bà chỉ mong có thế thôi sao?”. Người ta khâm liệm bà mà không đợi
mình về, mình chỉ kịp nhìn khuôn mặt khắc khổ của bà thoáng qua lần cuối. Ai
cũng khóc, riêng mình cứ ráo hoảnh, không một giọt nước mắt rơi. Mọi người nói
mình bất hiếu, vô tâm. Mình cúi đầu im lặng. Bà đi rồi, lang thang một mình
giữa quán chợ quê nghèo, tìm lại hình ảnh người bà thân thương. Mưa đổ, nhớ câu
chuyện bà kể ngày nào: “… Mưa là nước mắt
của trời…”. Vậy cái gì là nước mắt của mình?
Vào Nam lập nghiệp. Mấy đứa bạn gọi
điện báo tin người yêu của mình lấy chồng. Chúng nó hỏi mình có buồn không; Làm
gì mà buồn. Chúng nó khuyên đừng khóc; Là thằng đàn ông mà khóc vì chuyện đó ư?
Người ấy gọi điện, người ấy khóc. Chồng người ấy phụ bạc. Người ấy hối hận vì
đã bỏ rơi mình. Chu yện qua rồi, nhắc lại làm
chi cho thêm đau lòng… Mình khuyên người ấy đừng khóc, vì bất cứ điều gì. Nhưng
sao lòng mình quặn đau. Giá như mình khóc được cho lòng nhẹ bớt.
Đi qua những nỗi đau, đi qua những mất
mát người ta rơi lệ còn mình thì không. Mình có phải là người vô tâm! Mình có
trái tim biết rung động, biết yêu thương, biết xót xa, biết buồn… Như thế, nước
mắt mình ở đâu, chảy đi đâu.
Có con người nào là người không nước
mắt?
Bùi Văn Quang
EmoticonEmoticon